Từ hôm nay Nhàn sẽ chăm chỉ làm việc hơn, sẽ chịu khó tăng ca ở nhà máy và tranh thủ trồng thêm rau, mua thêm đàn gà về nuôi. Rồi mọi thứ sẽ tốt hơn thôi. Cô nhoẻn miệng cười hạnh phúc “Nghèo ơi, tạm biệt nhé, chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại”.
“Xuân xuân ơi! xuân đã về/Có nỗi vui nào vui hơn ngày xuân đến/Xuân xuân ơi xuân đã về” - những ngày giáp Tết, giai điệu mùa Xuân làm xao xuyến, thổn thức lòng người đến lạ. Cứ đến cuối tháng Chạp, khi đường phố bắt đầu chộn rộn bán mua, tôi lại nao nao với ký ức về những ngày theo mẹ đi chợ Tết. Chợ Tết chính là nơi không khí Tết cổ truyền về sớm nhất và đi chợ Tết là nỗi háo hức của trẻ con chúng tôi.
Đáng lý ra thì vào gần tết như thế này, chị dâu tôi đã than mệt đừ. Nhưng tài thật, không những không mệt mà lại còn tươi hẳn lên là khác. Ấy là vì làm việc nhiều mà quên mệt? Ấy là vì tiết xuân dịu dàng? Ấy là vì thương chồng, thương con mà không quản ngại vất vả chăng?
Từ phương xa, mẹ gọi điện hồ hởi, Tết này con về quê phải không. Con về, mẹ sẽ làm mứt gừng nhiều lên một chút. Mẹ vẫn nhớ con là đứa háo mứt gừng nhất nhà. Mứt gừng mẹ tự làm với đường phèn, độ bám của đường ít thôi, con không phải sợ nhiều đường quá.
Mỗi dịp xuân về tết đến, mọi người thường dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp bằng những lời chúc hay những món quà ý nghĩa để chào đón xuân sang. Tặng quà tết đã trở thành một trong những nét văn hóa đặc trưng trong ngày Tết cổ truyền của người Việt Nam từ bao đời nay.
Xuân giục giã cỏ cây cựa mình trổ nõn, khoe lá non tơ mơn mởn, mềm óng ả. Xuân tô sắc cho hoa xuân thêm rực rỡ. Xuân về trên những cánh đồng lúa xanh thì con gái, rì rào gió nhẹ. Xuân dạo chơi trên những rẫy cà phê khoe sắc trắng tinh khôi trong nắng vàng...
Chiều cuối năm, tất bật với bao công việc nhà, khi đã mệt nhoài, tôi ngả mình lên võng nghỉ ngơi, bỗng nghe tiếng đàn guitar của anh hàng xóm đệm cho vợ hát. Hôm nay nhà anh cúng tất niên và tất nhiên không thể nào thiếu tiết mục văn nghệ của gia đình.
Xin lộc đầu năm là một nét đẹp văn hóa, tín ngưỡng của dân tộc Việt Nam. Đây là một nghi thức đẹp, giúp con người có thêm động lực, tạo được niềm tin, hướng thiện, sống có ích và sống đẹp hơn.
Mỗi năm màu Tết quê lại khác đi chút ít nhưng tựu chung dư âm màu sắc xưa cũ vẫn còn đó. Một phần ký ức, cuộc sống của tôi đều nằm ở những gam màu sắc của Tết quê bình dị!
Tết, tết, tết, tết đến rồi… Những ngày cuối năm, nghe giai điệu của bài hát mà thấy lòng rộn rã. Giữa bộn bề công việc nhưng bao mệt mỏi, lo toan bỗng chốc tan biến, bởi cứ nghĩ đến việc sắp được về quê ăn tết lại khấp khởi niềm vui.
Theo làn gió sớm, mùi hăng hắc của củ kiệu đã lan tỏa khắp không gian. Mẹ nhìn sang nhà đối diện, nhà bên, nhà chênh chếch nữa… đã phơi củ kiệu trước sân. Những củ kiệu đã qua ngâm, cắt gọt, rửa sạch trắng nõn nà trên chiếc nong đan bằng tre.
Tôi ngồi viết những dòng này khi vừa chớm tết, và hồi chiều mới nhận được thùng quà của bạn từ làng gửi xuống. Trong thùng là thịt, là rau, củ… Thứ nào cũng tươi mới, như tấm lòng thơm thảo của bạn vậy.
Năm nào cũng vậy, cứ trước Tết Nguyên đán vào khoảng một tháng, người người, nhà nhà lại chộn rộn chuyện đổi tiền mới để mừng tuổi, để lì xì, để lễ chùa, thậm chí là để sử dụng vì suy nghĩ đầu năm mới dùng tiền mới sẽ có nhiều may mắn. Mặc định thành thói quen, thành việc phải làm, nhiều người đã bằng mọi cách để có tiền mới.
Còn vài ngày nữa là đất trời sang Xuân, khắp mọi nơi đang rộn ràng không khí chuẩn bị đón Tết Nguyên đán Tân Sửu 2021. Buổi sáng tôi bất chợt nghe từ chiếc loa đầu ngõ ngân vang bài hát “Mùa xuân đến rồi đó”. Cứ mỗi lần nghe bài hát với giai điệu tươi vui, rộn ràng đầy “chất xuân” ấy, tôi lại thấy trong lòng trào dâng những cảm xúc xao xuyến, bồi hồi, khó diễn tả thành lời.
Trong dịp đến thăm làng Kép Ram (xã Hòa Bình, thành phố Kon Tum), chúng tôi được thưởng thức món gỏi lá mì đặc trưng của người Gia Rai tại đây. Món ăn dân dã, đậm hương vị núi rừng làm chúng tôi nhớ mãi.