Lâu lắm rồi tôi mới được vui Trung thu cùng các em nhỏ ở vùng sâu, vùng xa. Nhìn các em đội mưa đến nhà rông của làng để tham gia Chương trình “Vui hội trăng rằm”, tôi lại nôn náo nhớ về những mùa Trung thu thời thơ ấu ở làng.
Mấy hôm nay mưa rả rích. Lười đi chợ, tôi cắm nồi cơm, lục tìm túi mè mà má gửi hôm trước, rang lên, giã với ít muối, thế là thành bữa. Bưng chén cơm trắng điểm lớp muối mè hơi cháy do vụng về, lại nhớ chén cơm trắng trộn muối mè béo béo, ngọt ngọt, mặn mặn, ăn kèm với rau muống hay rau lang luộc của má.
Men theo triền dốc trập trùng núi đồi về làng, nhìn những mầm xanh mơn mởn mới nhú lên trên những quả đồi bát úp mà chỉ khoảng mươi hôm trước hẳn còn một màu nâu nâu đất, cô lại nghĩ về một mùa gieo hạt mới.
Trong “gia đình” bún cá, thì tôi “nghiện” nhất là bún cá ngừ. Một món ăn dân dã, dễ nấu, tuy có hơi lạ với người ở 2 miền Nam- Bắc, nhưng lại rất quen thuộc, mang đậm hương vị quê hương của miền Trung nắng gió.
“Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa” (Bằng Việt) - câu thơ chẳng xa xôi, trừu tượng gì mà sao lại có sức lay động tâm hồn đến thế. Một ngôi nhà nào đâu chỉ là không gian sống, được xây cất dẫu to hay dẫu nhỏ bằng những vật liệu cụ thể, mà còn là tổ ấm, là nếp nhà vun đắp bằng những ấm áp yêu thương mỗi ngày.
Ngày 8/9, đại diện Báo SGGP phối hợp với chính quyền xã Đăk Pxi trao tặng số tiền 17 triệu đồng hỗ trợ gia đình chị Y Khổ (24 tuổi, thôn Đăk Rơ Wang, xã Đăk Pxi, huyện Đăk Hà) để chị có thêm điều kiện chăm sóc 3 em trai mồ côi, cũng như tiếp sức cho các em đến trường. Đây là số tiền bạn đọc Báo SGGP ủng hộ giúp chị Y Khổ có thêm điều kiện nuôi các em ăn học.
Chị Y Bleng (ở thôn Măng La, xã Ngọc Bay, thành phố Kon Tum) vẫn đang hằng ngày chật vật giữa việc kiếm tiền và chăm sóc chồng bị suy thận giai đoạn cuối, cùng đứa con út mắc bệnh não úng thủy.
Vào sáng Thu này, dạo bước trên những con đường rợp bóng cây xanh, chen lẫn bóng cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió, tận hưởng không khí mát mẻ, trong lành mà thêm yêu “phố núi” Kon Tum.
Sinh ra ở làng, lớn lên từ làng, nên với tôi, hai tiếng “trường làng” thân thương lúc nào cũng in đậm trong tâm khảm với tất cả sự yêu quý và biết ơn. Bởi nơi đây đã nuôi dưỡng tâm hồn, dạy dỗ những kiến thức đầu tiên làm hành trang vào đời cho bao thế hệ, trong đó có tôi.
Khi ngày khai giảng năm học mới đã cận kề, nó vô tình đọc được những bài thơ, bài tập đọc hồi tiểu học nói về mùa Thu, được một bạn chia sẻ lên Facebook mà nôn nao nhớ những kỷ niệm tuổi thơ ngày hai buổi đến trường.
Do đặc thù công việc, tôi thường bắt đầu ngày mới của mình bằng việc kiểm tra email, zalo. Và sáng 28/8, có rất nhiều thư và tin mới, chủ yếu nói về ngày tựu trường.
Trong văng vẳng tiếng chuông chùa mùa Vu lan từ xa vọng lại, lắng nghe lời hát thấm đẫm tình mẫu tử trong bài “Nhật ký của mẹ” cùng minh họa tranh cát sống động: “Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa mẹ. Bước chân vững vàng, khó khăn chẳng màng, biển rộng trời cao con vẫy vùng. Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa, lòng mẹ chợt nhớ con vô bờ. Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng giây phút cuộc đời”, khiến mẹ - cũng là một người mẹ - rưng rưng.
Bật bài hát ru cho con ngủ, nghe đến đoạn “Chim trời ai dễ đếm lông, nuôi con ai dễ kể công tháng ngày” mà đôi mắt ươn ướt. Ngồi ngẫm nghĩ rồi chợt thấy nghẹn lòng. Quả thật, khi làm cha, làm mẹ mới hiểu được hết nỗi lòng của đấng sinh thành.
Mặc dù còn hoang sơ, nhưng không kém phần thơ mộng, đến với suối Đăk Lôi, du khách có thể thỏa thích ngắm vẻ đẹp kỳ vĩ, độc đáo mà thiên nhiên ban tặng.