Tối muộn, giọng con có chút băn khoăn, mẹ ơi, con đổi ngành, đổi trường đăng ký tuyển sinh mẹ nhé. Con cũng băn khoăn, trăn trở lắm. Con biết, so với con đường mẹ định hướng, con đường con chọn chắc chắn sẽ gian nan, vất vả hơn. Nhưng mẹ hãy để cho con được nghe theo sự mách bảo của trái tim, được thử sức với sự lựa chọn của mình mẹ nhé.
Người ta bảo tháng 5 có trăm nỗi nhớ… Cũng bởi tháng 5 đã vào chính hạ với bao kỷ niệm của tuổi thơ, học trò khắc vào hoài mong. Đã thế, tháng 5 còn được đánh dấu bằng những ngày lễ không thể nào quên. Bước chân vào tháng 5, mấy ai lại không rạo rực, bâng khuâng với bao điều lưu luyến!
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, đó là ngày của mẹ. Ngày mà những người con dù ở đâu, làm gì cũng đều mong muốn dành những tình cảm ấm áp, yêu thương nhất đến với mẹ của mình.
Dù năm nay tôi đã hơn 50 tuổi, nhưng với mẹ, tôi vẫn như một đứa trẻ. Mẹ vẫn luôn ân cần, hỏi han, chăm lo cho tôi như ngày bé. Mỗi khi được về bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc bởi mình may mắn vẫn còn có mẹ ở trên đời.
Tôi cứ bâng khuâng mãi khi thấy mấy người phụ nữ chậm rãi cõng gùi từ dưới bãi sông lên đường Bạch Đằng. Chiều thở phập phồng trên mặt nước Đăk Bla. Những tia nắng cuối cùng đã hắt lên không gian, làm cho bóng gùi, bóng lưng đổ dài trên đường.
Với gia đình tôi, ngày 30/4/1975 là ngày của mất mát, nhưng cũng là ngày được sống, đoàn tụ và được yêu thương- Hùng xoay xoay ly nước trên tay, xúc động nói.
Mới chớm hè mà tiếng ve đã râm ran trên những tàng cây bên đường. Dù đã xa lâu rồi tuổi học sinh ngày hai buổi đến trường, nhưng mỗi khi nghe tiếng ve gọi hè, lòng tôi lại rộn rã.
Một năm sau khi bà ngoại qua đời, Y Hân vẫn chưa quen được với gian nhà chồ vắng bóng người lụm cụm ngồi dệt và tiếng con thoi đập vào khung gỗ lách cách.
Nhân nói về chuyện sách vở, bạn cười xòa bảo: “Ôi dào, thời đại này có bao nhiêu cái hấp dẫn, ai đâu còn tặng sách hay ngồi hàng giờ một chỗ để mà đọc sách”. Tôi khựng người lại ngẫm về ý kiến của bạn và rồi không hoàn toàn nghĩ như thế. Bởi với bất kỳ ai, một cuốn sách hay, dù ờ thời đại nào, cũng có sức hấp dẫn và mang lại nhiều giá trị, ý nghĩa to lớn!
Màn đêm buông xuống. Bên hiên nhà, những giọt mưa tí tách rơi. Cu Tí nằm trong lòng bà ngoại, đôi mắt lim dim nghe bà kể chuyện cổ tích, rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
Qua Giêng là mùa dọn rẫy. Năm ấy, đến lượt tỉa lúa. Trời nắng to nên chỉ hai “cữ” hong phơi, mẹ đã hài lòng cất lúa lại trong cái teo, chờ ngày xuống giống. Vài đám rẫy cũ - đám gần nhà, đám xa đồng - mỗi năm một vụ trồng tỉa, luân phiên bắp, mì, khoai, lúa. Ngày ấy, rẫy được dọn xong, cho dù chọn loại cây nào để trồng, thì trước hết cũng được cuốc lên một lượt. Cái cuốc của cha chuyên dành cuốc đất, lưỡi to và bén ngọt. Mỗi nhát khỏe khoắn bập sâu là vồng lên một tảng màu nâu sậm. Đất đã thục, mùa trước cũng mới qua chưa lâu nên không phải là thử thách khó khăn dưới đôi tay gân guốc.
Mới sáng sớm mà ông Bình đã đứng ngồi không yên, hết đi ra lại đi vào. Bà vợ đang mải kiểm tra thúng gạo nếp bên hè cũng phải bực mình gắt: Ông có thể ngồi lại một chút được không. Làm gì mà đi qua đi lại chóng cả mặt như thế?
Cuối cùng cũng tới được làng của A Miên. Đồng hồ chỉ 7 giờ tối. Tôi như lả đi sau mấy tiếng đồng hồ đánh vật với con đường dốc lên dốc xuống thăm thẳm; tay chân, mặt mũi tê cóng bởi những cơn gió lạnh băng xộc ra từ hẻm núi sâu.
Nhiều năm qua, ở làng Chung Tam (xã Măng Ri, huyện Tu Mơ Rông) luôn vang lên những tiếng boong boong. Đó là tiếng phát ra từ nhà ông A Um (56 tuổi). Người dân xã Măng Ri gọi ông A Um là một thợ rèn “chính hiệu” bởi ông luôn kế thừa những kỹ năng, kinh nghiệm từ cha mình để rèn ra những lưỡi cuốc, lưỡi rựa… sắc và bền.