Làng Rek năm nay mùa mưa đến thất thường, cuối năm rồi mà những cơn mưa rừng lúc ào ào như thác đổ, khi rả rích kéo dài làm cho đêm rừng càng thêm ảo não. Ngoài thung Vuk, côn trùng thi nhau hòa tấu bản giao hưởng đồng quê. Thỉnh thoảng trong rừng Sa Ka, một vài con mang tác tác gọi bạn tình làm cho đêm làng Rek càng thêm huyền bí.
Trải qua bao biến thiên của tự nhiên và lịch sử vùng đất “Làng Hồ”, dòng sông Đăk Bla vẫn miệt mài chảy đưa nước về tưới tắm cho ruộng đồng phì nhiêu thành phố Kon Tum và tích nước cho thủy điện Ia Ly để tạo ra nguồn điện, góp phần cho sự phát triển của đất nước hôm nay và mai sau.
Vậy là một mùa Xuân đã đến, ngoài trời gió đã bắt đầu se lạnh, cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa khoe sắc. Tạm gác lại bao trăn trở, tiếc nuối của năm cũ để chào đón mùa Xuân mới. Hy vọng, ước mơ, dự định bắt đầu gửi vào mùa Xuân.
Đã có lúc tôi giận dỗi mà rằng, Tết này sẽ đóng cửa ở trong nhà, không đi đâu cả. Ấy là vì nắng cứ chói chang, nóng muốn tan vàng nứt đá, đi ngoài đường một lúc mắt cứ hoa lên. Ở nhà là phải.
Chiều xuân, vượt qua những cung đường đèo lưng chừng trời, qua những hàng cây đào đậu - hoa xuân của làng - khẳng khiu khoe sắc hồng, tôi về với ngôi làng nằm trong lòng thung. Bên bếp lửa nồng ấm, bên những con người mới đầu rụt rè, ngại ngần mà chuyện trò rồi mới thấy hồn hậu, chân chất, nồng nàn, quý khách vô cùng như xua tan đi cái giá lạnh của vùng cao những những ngày cuối năm.
Cùng từ hạt nếp, lá xanh, bánh coat hay răng bừa đều được làm ra nhờ đôi bàn tay tần tảo, siêng năng của mẹ, của bà. Mộc mạc vậy thôi, mà luôn gửi trọn yêu thương, gần gũi. Dù có đi đâu, lòng vẫn nhớ hoài!
Một năm mới bắt đầu bằng những điều ấm áp. Những lời chúc tốt đẹp, những bữa cơm quây quần đậm hương vị tình thân sẽ là động lực để mỗi người con xa quê tiếp tục nỗ lực, cố gắng làm ăn trong năm tới, để mỗi mùa Xuân đều có thể đoàn viên cùng gia đình.
Như mọi ngày, tôi được các chú chim ríu rít gọi dậy đón những tia nắng đầu tiên trong ngày đầu Xuân. Mở toang cánh cửa ngắm những nụ hoa mai e ấp đang bung lụa khoe sắc mà thấy khóe mắt cay cay- mồng 1 Tết mình rồi đây sao?
Tôi cho là, với mỗi người con xa quê, không có gì gợi nhớ nhiều bằng một tiếng “Tết”. Và cũng không có gì để ta gom nhiều nỗi nhớ vào đó như một tiếng “Tết” ấy.
Mèo là linh thú đứng thứ tư trong lịch Can Chi 12 con giáp của Việt Nam, và cũng là một trong bảy loài vật thường được con người nuôi, gần gũi với con người nhất. Xuân Quý Mão đến, bàn luận một chút về con giáp này trong văn hóa Việt Nam cũng lý thú lắm thay.
Một mùa Xuân mới đang về, tôi lại mong ngóng được cầm tờ báo xuân, để thưởng thức “ăn món ăn tinh thần” mà những người làm báo gửi tới bạn đọc khắp đất nước, việc này đã trở thành thông lệ hằng năm, mỗi khi Tết đến, Xuân về.
Với những người lập nghiệp xa quê, ai cũng muốn được về quê ăn Tết với bố mẹ. Tôi cũng vậy, đã nhiều lần lỡ hẹn, nhưng rồi cũng thực hiện được ước nguyện của mình là “về quê ăn Tết”.
Tôi yêu tháng Chạp vì có Tết, nhưng yêu nhất là những ngày giáp Tết, không chỉ vì thời tiết cuối Đông đầu Xuân như ủ men, làm người ta say, mà còn vì cái chợ nhỏ gần nhà xốn xang hẳn lên, náo nức hẳn lên.
Vì nhiều lý do, con cũng như nhiều người đành xa quê hương nơi mình sinh ra, lớn lên để mưu sinh ở một quê hương mới. Nên cứ mỗi dịp Xuân về, Tết đến là lòng con lại rộn ràng, lại xốn xang, lại chuẩn bị sắp xếp đồ đạc cho hành trình trở về nơi chôn rau cắt rốn.
Chuẩn bị đón Xuân về, tôi sắp xếp lại bàn làm việc, dọn dẹp nhà cửa, gom nhặt, cất đi ký ức của ngày hôm qua để đón chào ngày mới, năm mới với một tâm thế an yên, bình thản, với lòng biết ơn cuộc đời đã cho tôi có ngày hôm qua, hôm nay và luôn có niềm tin, hy vọng vào ngày mai.
Năm 2012, hàng chục hộ người Tày đã đến xã Ia Đal, huyện Ia H’Drai làm kinh tế mới. Giờ đây, đời sống của họ đã ổn định, cùng nhau đón một cái Tết ấm trên quê hương mới.