Tôi hiểu lòng mẹ mỗi khi bà ngồi trước cửa mà thở dài. Ấy là bà đang nhớ quê; nhớ không khí chộn rộn, tất bật mà náo nức, dù mưa phùn gió bấc vẫn làm người ta lâng lâng như say của Tết quê.
Hắn bần thần ngắm những cánh hoa mai rơi theo làn gió đầy luyến tiếc. Sau khi rời cành, từng cánh hoa vàng tươi mỏng manh xoay xoay nhẹ nhàng, rồi rải một lớp trên mặt cỏ. Mới đó mà đã hết Tết. Những ngày nghỉ ngơi bên người thân trôi qua thật nhanh.
Đừng nghĩ câu “vui xuân không quên nhiệm vụ” chỉ là khẩu hiệu suông, là hô hào cho vui. Tinh thần ấy đang là thực tế ở mỗi cánh đồng, mỗi nếp nhà và mỗi người.
Những cánh mai vàng đã bung mình khoe sắc, vậy là mùa Xuân đã về tận cửa. Thi đưa bàn tay của mình ra, nâng niu từng nụ hoa xinh tươi duyên dáng tựa như những nụ cười rạng rỡ trước nắng Xuân ấm áp yên bình. Đâu đó trên những ngọn cây là khúc chim ca ngọt ngào lảnh lót, một buổi sáng như vừa mang đến cho Thi những bâng khuâng đan xen niềm cảm xúc.
Phiên chợ hôm nay vẫn trống một chỗ ngồi. Thường ngày, bà Liên hay ngồi đó bán rau, vậy mà mấy bữa nay người ta không thấy bà đâu. Họ hỏi nhau liệu có phải bà già ấy bị ốm rồi không. Sau đó, có người gạt ngay suy nghĩ ấy bằng một tiếng thở dài: “Đau ốm gì đâu, bà ấy bận chăm con mọn!”. Ai nấy đều ngạc nhiên hỏi, bà Liên đã gần 70 tuổi, không hiểu con mọn ở đâu ra nhỉ. Họ đặt ra các giả thiết rồi bàn tán xôn xao cả góc chợ. Nhưng thực hư thế nào thì chỉ bà Liên mới biết.
Khi những nụ hoa bắt đầu chúm chím như gọi mời, khi tiếng chim lảnh lót như vang xa hơn mọi ngày, khi nắng bắt đầu hưng hửng, bầu trời trong và xanh hơn thì đó là lúc ta biết rằng Xuân đã về. Thường thì ai nấy đều rộn ràng đón Xuân bởi mùa Xuân là mùa hy vọng, là mùa đẹp nhất trong năm, là mùa khởi đầu của một năm mới.
Khi rừng cao su bao quanh làng bắt đầu thay lá, cũng là lúc đất trời chuyển vào Xuân. Những ngày ở đây, hắn cảm nhận rất rõ sức sống mới đang vươn lên trên vùng biên giới đầy nắng và gió này.
Đất trời rực rỡ đón xuân về. Gió theo nắng rung rinh dọc những con phố nhỏ, đuổi cái lạnh cuối đông đi. Trong những ngày xuân, thấy đời đẹp hơn, đáng yêu hơn; lại càng thấy yêu, thấy quý hơn những tấm lòng.
Khi Xuân về Tết đến, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, phải mua sắm, trong đó không thể thiếu các loại hoa và quả. Chúng không chỉ làm cho không khí mùa Xuân thêm phần tươi đẹp, để dâng cúng bàn thờ gia tiên, mà còn có ích cho sức khỏe mọi người.
Có một ngày duy nhất trong năm, cả nhà sum họp mà như không sum họp, bởi ai nấy túi bụi với việc của mình. Có một ngày làm luôn tay luôn chân mà không thấy mệt, vẫn còn cười đùa, vẫn còn nghịch ngợm và háo hức. Ấy là ngày 30 Tết.
Xuân về Tết đến, nhà nhà đều chuẩn bị nhiều món ăn để dùng trong gia đình, để đãi khách. Có những món độc lạ, sang trọng, cũng có những món cực kỳ dân dã nhưng lại gây “nghiện”, như món me dầm đường chẳng hạn.
Tháng Chạp đến một cách lặng lẽ, nhưng từng ngày lại trôi qua một cách vội vã. Mới hôm nào lật tờ lịch lên còn thủng thẳng nói: Nay mới mùng đầu tháng Chạp chứ mấy, vội vàng gì. Vậy mà vèo cái đã qua rằm, rồi chỉ kịp dự vài ba lễ tất niên là Tết đến ngay cửa.
Hoàng hôn dần tắt, xóm nhỏ ngoại ô thành phố lại rộn ràng bởi tiếng trẻ con í ới, tiếng hỏi han của người lớn sau một ngày bận rộn. Nhà ai đun bếp củi, khói bảng lảng bay, làm tôi se sắt nhớ không khí ấm cúng của bữa cơm tất niên năm nào nơi quê nhà.
Tháng 11/2021, bố qua đời vì ung thư, hai năm sau mẹ cũng mất vì tai nạn, 5 đứa trẻ Y Cương (16 tuổi), Y Kiêng (14 tuổi), A Chung (12 tuổi), Y Chính (10 tuổi) và A Chiến (6 tuổi) trú tại thôn Đăk Kơ Đương, xã Đăk Pxi, (huyện Đăk Hà ) trở thành những đứa trẻ mồ côi, bơ vơ giữa cuộc đời.
Không nỡ nhìn nghề gốm truyền thống của cha ông bị mai một, dù đã cao tuổi và đau bệnh triền miên, nhưng nghệ nhân ưu tú Y Ber (74 tuổi) ở làng Kon Săm Lũ (xã Đăk Tờ Re, huyện Kon Rẫy) vẫn ra sức giữ gìn nghề gốm cho tương lai.