Khi lúa đã vào kho, gió cuốn ào ào trên các triền đồi, những cánh rừng cứ xanh biếc lên, làng lại nao nức nhịp chiêng ngân. Lúc réo rắt, thủ thỉ như lời tâm tình, lúc sôi nổi, náo nức, tiếng chiêng như gọi mùa Xuân về.
Vừa bước lên những bậc thang gỗ đã có không biết bao nhiêu bàn chân bước qua nên nhẵn thín, nâu bóng lên, hắn liền ngửa mặt nhìn mái nhà rông cao vút như chiếc rìu mạnh mẽ dứt khoát giữa nền trời xanh bao la và ngân nga câu hát làm nức lòng bao người về màu xanh trong đến viên mãn, tươi mới, ngút ngàn, bao la, khoáng đạt “Trời Tây Nguyên xanh/Hồ trong nước xanh/Trường Sơn xa xanh/Ngút ngàn cây xanh”.
Những năm gần đây, cứ mỗi độ xuân về, hoa mai anh đào nở rực rỡ là nguồn cảm hứng bất tận cho những ai yêu lãng mạn. Người dân và du khách lại nô nức tìm về Măng Đen ngắm loài hoa này.
Sau mấy lần gieo hạt không thành, đến khi thả xuống đụn đất sát hàng rào một bụi cây có cả gốc, thì đậu biếc đã nhanh chóng mọc lên như mong đợi. Chỉ sau vài cơn mưa lưa thưa cuối mùa, xen giữa những chùm lá chưa phủ kín thân cành, đã thấp thoáng mấy bông hoa tim tím.
Mãi mãi là dòng sông là tập thơ đầu tay của nhà thơ Vĩnh Hà. Nhưng trước đó, bạn bè và người đọc đã biết anh qua những bài thơ in rải rác trên các báo. Ấn tượng nhất là trên trang mạng xã hội của chính anh (facebook mang tên thật của anh Trần Văn Phúc), anh gần như sáng tác liên tục hàng ngày, và nếu đong đếm con số có thể lên đến hàng trăm, ngàn bài.
Những câu chuyện về lúa “bọc thép” trở thành chủ đề xuyên suốt bên bữa cơm đầm ấm ở làng. Bưng chén cơm đầy, mỗi người như thấu hiểu được nỗi vất vả của những người Xơ Đăng nơi lưng chừng núi để làm ra hạt gạo với hương vị rất đặc trưng.
Vậy là những tháng ngày bận rộn của một năm đã qua. Chúng ta tiễn năm 2023, hân hoan chào đón năm mới 2024 đến. Ngày cuối năm, dạo khắp phố phường, có thể cảm nhận rất rõ mùa Xuân đang về.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2023. Nói lời tạm biệt năm cũ để bước vào năm mới với bao mơ ước, hy vọng, bao suy tư, ngẫm nghĩ về những cái đã qua, để hướng về phía trước.
Những tờ lịch vơi dần. Mới ngày nào còn trịnh trọng treo bloc lịch mới dày cộp lên tường, mà nay chỉ còn lại tờ cuối cùng mỏng manh và đơn lẻ. Một năm mới lại đến.
Tôi bất ngờ nhận được một lá thư, hai chữ “A Vét” đề ngoài phong bì dù khá nghệch ngoạc lại làm tôi xúc động. Vậy là A Vét đã giữ đúng lời hứa rằng sẽ tự tay viết cho tôi một lá thư khi “cây bút đã theo tay mình”.
Những cây sâm Ngọc Linh giống mà Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính tặng hộ đồng bào DTTS nghèo không chỉ đem lại cho họ cơ hội thoát nghèo, vươn lên làm giàu, mà còn mang nặng nghĩa tình của Đảng, Nhà nước và Thủ tướng Chính phủ.
Có ai từ Măng Đen về tầm này, thể nào hắn đều thăm hỏi, mai anh đào nhiều nụ không, bao giờ mới khai hoa, bao giờ mới nở rộ nhỉ? Mà cũng lạ thật đấy, chẳng biết tự bao giờ mai anh đào lại khiến hắn nao lên nôn nóng ngóng chờ.
Tôi hào hứng nhận “nhiệm vụ” đưa người cựu chiến binh già, bạn đồng ngũ của chú ruột tôi, nay là chủ một doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực du lịch sinh thái ở Đà Nẵng, lên Tu Mơ Rông.
Những ngày này trời trở lạnh. Sáng dậy đi làm phải xuýt xoa quấn thêm cái khăn len vào cổ. Đi qua ngôi nhà quét vôi vàng nhạt đầu xóm, thấy chị chủ nhà bưng nia củ kiệu ra phơi, chợt thấy lòng mình như có sóng, gợn lên miên man niềm thương nhớ.
Mặc dù còn hoang sơ, nhưng không kém phần thơ mộng, đến với suối Đăk Lôi, du khách có thể thỏa thích ngắm vẻ đẹp kỳ vĩ, độc đáo mà thiên nhiên ban tặng.