Như những mùa Thu qua, cờ hoa lại rực rỡ từ thôn làng đến phố phường, tô điểm trước mỗi ngôi nhà chào đón kỷ niệm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9.
Rồi ai cũng sẽ già. Phải đến khi nào chị mới nhận ra điều ấy. Hẳn phải ở một độ tuổi không còn trẻ và cũng không quá già. Hẳn phải là lúc cảm nhận được thời gian như chuyến tàu một chiều, có khứ mà chẳng có hồi, cứ mải miết lao vun vút, vun vút, chở bao nhiêu hành khách đi qua chặng đường dài với đủ vui – buồn, hạnh phúc – khổ đau, mệt nhọc – vui sướng đan xen.
Hôm rồi về quê, ông cậu khoe mới “săn” được một cây ổi sẻ trồng trong chậu cảnh với giá mấy chục triệu đồng đẹp lắm. Nhìn vẻ vui mừng của cậu mà tôi giật bắn cả người.
Cái oi nồng của những ngày hè đã qua đi, nhường chỗ cho không khí mát mẻ của những ngày thu. Dang tay đón lấy những làn gió dịu nhẹ thoảng đưa, cảm nhận rất rõ mùa Thu đang về qua phố.
Mặc cho tiếng mưa rơi lộp độp trượt qua mái nhà, qua mấy lùm cây bụi, chảy thành dòng trên nền đất ngay trước hiên, già vẫn rì rầm, rì rầm những câu chuyện kể. Những câu chuyện làng, chuyện nhà, chuyện niềm vui núi rừng ngày mưa nghe thôi mà sao thân thương.
2 lần trải qua nỗi đau mất đi người thân, chị Đỗ Thị Vân (sinh năm 1973, thôn Ia Hội, xã Đăk Năng, thành phố Kon Tum) chưa kịp gượng dậy để gồng gánh gia đình và nuôi 2 đứa con thơ thì lại chịu thêm sự dày vò của căn bệnh ung thư quái ác.
Không ít lần về làng, song đến giờ, tôi mới may mắn được thưởng thức món đọt mây - đặc sản của núi rừng vùng Đông Trường Sơn. Ăn đọt mây, ai cũng tấm tắc khen ngon, dù nó chỉ được nấu nhạt với chút mỡ heo và chấm thêm muối ớt cay nồng.
Có nhiều khi, một nghề truyền thống đang đứng trước nguy cơ mai một lại được gìn giữ, được trao truyền qua các thế hệ bởi những phận người phụ nữ thầm lặng mà kiên trì, bền bỉ.
Ngày 27/7 hàng năm là lúc thích hợp nhất để mỗi người Việt Nam tưởng nhớ, tri ân các anh hùng liệt sĩ, thương binh, người có công đã xả thân vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Cũng là để nhắc nhở chính mình sống xứng đáng với sự hy sinh lớn lao và thiêng liêng ấy.
Tháng Bảy về, mưa mù giăng trắng trời. Mưa kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Mưa như gợi sự xao động, làm tăng thêm nỗi thương nhớ bâng khuâng. Tháng Bảy mà, cao nguyên đang mùa mưa. Tháng Bảy mà, mưa như nỗi buồn trong mắt bao người ở lại, như nỗi nhớ niềm thương của những người đằng đẵng đợi chờ, ngóng trông con, chồng, cha của mình mãi không nguôi.
Ai cũng có một thời tuổi thơ hồn nhiên, gắn với những trò tinh nghịch. Trong vô số trò chơi tuổi thơ ấy, không biết có những ai còn nhớ tới trò chơi đồ hàng? Riêng với tôi, đó là một phần kí ức không thể quên, dù thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Chỉ trong vòng 6 tháng, bốn chị em Y Khổ (24 tuổi), A Khuẩn (14 tuổi), A Khỏa (11 tuổi) và A Khả (9 tuổi) trú tại thôn Đăk Rơ Wang, xã Đăk Pxi (huyện Đăk Hà) mất cả bố và mẹ. Từ khi bố mẹ qua đời, chị cả Y Khổ gồng gánh nuôi 3 đứa em thơ.
Hắn hí hửng về làng. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn về làng. Nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều có cảm giác hí hửng như một đứa trẻ khi được khám phá một vùng đất mới. Hắn nghĩ, có lẽ vì nghề nghiệp, vì lỡ mê “chủ nghĩa xê dịch” của cụ Nguyễn Tuân và cũng có lẽ vì cảm giác thân thuộc, chân chất khiến cho hắn dù đã bao nhiêu lần về làng rồi nhưng đều hí hửng, vẹn nguyên như mới lần đầu.
Đến với thôn Kon Jong, xã Ngọc Réo (huyện Đăk Hà), một trong những thứ khiến tôi không thể quên chính là hương rượu nếp cẩm men lá của bà con dân tộc Xơ Đăng nơi đây.