Chiều xuân, vượt qua những cung đường đèo lưng chừng trời, qua những hàng cây đào đậu - hoa xuân của làng - khẳng khiu khoe sắc hồng, tôi về với ngôi làng nằm trong lòng thung. Bên bếp lửa nồng ấm, bên những con người mới đầu rụt rè, ngại ngần mà chuyện trò rồi mới thấy hồn hậu, chân chất, nồng nàn, quý khách vô cùng như xua tan đi cái giá lạnh của vùng cao những những ngày cuối năm.
Cùng từ hạt nếp, lá xanh, bánh coat hay răng bừa đều được làm ra nhờ đôi bàn tay tần tảo, siêng năng của mẹ, của bà. Mộc mạc vậy thôi, mà luôn gửi trọn yêu thương, gần gũi. Dù có đi đâu, lòng vẫn nhớ hoài!
Một năm mới bắt đầu bằng những điều ấm áp. Những lời chúc tốt đẹp, những bữa cơm quây quần đậm hương vị tình thân sẽ là động lực để mỗi người con xa quê tiếp tục nỗ lực, cố gắng làm ăn trong năm tới, để mỗi mùa Xuân đều có thể đoàn viên cùng gia đình.
Như mọi ngày, tôi được các chú chim ríu rít gọi dậy đón những tia nắng đầu tiên trong ngày đầu Xuân. Mở toang cánh cửa ngắm những nụ hoa mai e ấp đang bung lụa khoe sắc mà thấy khóe mắt cay cay- mồng 1 Tết mình rồi đây sao?
Tôi cho là, với mỗi người con xa quê, không có gì gợi nhớ nhiều bằng một tiếng “Tết”. Và cũng không có gì để ta gom nhiều nỗi nhớ vào đó như một tiếng “Tết” ấy.
Mèo là linh thú đứng thứ tư trong lịch Can Chi 12 con giáp của Việt Nam, và cũng là một trong bảy loài vật thường được con người nuôi, gần gũi với con người nhất. Xuân Quý Mão đến, bàn luận một chút về con giáp này trong văn hóa Việt Nam cũng lý thú lắm thay.
Một mùa Xuân mới đang về, tôi lại mong ngóng được cầm tờ báo xuân, để thưởng thức “ăn món ăn tinh thần” mà những người làm báo gửi tới bạn đọc khắp đất nước, việc này đã trở thành thông lệ hằng năm, mỗi khi Tết đến, Xuân về.
Với những người lập nghiệp xa quê, ai cũng muốn được về quê ăn Tết với bố mẹ. Tôi cũng vậy, đã nhiều lần lỡ hẹn, nhưng rồi cũng thực hiện được ước nguyện của mình là “về quê ăn Tết”.
Tôi yêu tháng Chạp vì có Tết, nhưng yêu nhất là những ngày giáp Tết, không chỉ vì thời tiết cuối Đông đầu Xuân như ủ men, làm người ta say, mà còn vì cái chợ nhỏ gần nhà xốn xang hẳn lên, náo nức hẳn lên.
Vì nhiều lý do, con cũng như nhiều người đành xa quê hương nơi mình sinh ra, lớn lên để mưu sinh ở một quê hương mới. Nên cứ mỗi dịp Xuân về, Tết đến là lòng con lại rộn ràng, lại xốn xang, lại chuẩn bị sắp xếp đồ đạc cho hành trình trở về nơi chôn rau cắt rốn.
Chuẩn bị đón Xuân về, tôi sắp xếp lại bàn làm việc, dọn dẹp nhà cửa, gom nhặt, cất đi ký ức của ngày hôm qua để đón chào ngày mới, năm mới với một tâm thế an yên, bình thản, với lòng biết ơn cuộc đời đã cho tôi có ngày hôm qua, hôm nay và luôn có niềm tin, hy vọng vào ngày mai.
Măng Đen đang ở những ngày cuối Đông đầu Xuân. Mai anh đào bắt đầu “màn trình diễn” sắc màu của mình, với quầng sáng màu hồng phấn làm bất cứ ai cũng phải sửng sốt, phải dừng lại chiêm ngưỡng. Để rồi vừa ngập ngừng rời gót, ngực đã phập phồng vì nhớ Măng Đen.
Sống xa quê, mỗi dịp Tết đến Xuân về, điều khiến tôi háo hức, trông chờ nhất là giây phút được trút bỏ hết những lo toan, mệt mỏi của công việc để lên xe trở về nhà đón Tết cùng gia đình, người thân.
Khi tôi đang lu bu với hàng tá công việc của những ngày cuối năm, thì cậu con cứ lẽo đẽo theo sau, bảo mẹ bày hát bài đón Tết. Không biết tựa đề cũng chẳng thuộc lời, ngọng líu ngọng lo, cậu hát được đúng một câu: Tết tết tết là tết là tết, ý để mẹ biết bài hát mình cần.
Tết đã cận kề. Người người, nhà nhà đang rộn ràng sắm sửa đồ Tết. Sau bao ngày tất bật với công việc cuối năm, sáng cuối tuần, dạo một vòng quanh phố, tôi thoáng giật mình và choáng ngợp bởi hàng Tết đã tràn ngập, người người đi sắm Tết thật đông vui.
Dân tộc Brâu là 1 trong 7 DTTS tại chỗ ở Kon Tum với kho tàng văn hóa rất phong phú và đa dạng. Những năm qua, với sự hỗ trợ của Nhà nước, cộng đồng người Brâu ở thôn Đăk Mế (xã Pờ Y, huyện Ngọc Hồi) tích cực gìn giữ bản sắc văn hóa và nỗ lực xây dựng đời sống ấm no, hạnh phúc.