Bao nhiêu năm qua, mấy cây me già nơi góc vườn nhà ngoại vẫn xòe tán xanh mướt che mát gần hết cái sân rộng. Trong sâu thẳm tâm hồn của má và mấy cậu, mấy dì, những gốc me ấy không đơn thuần là những cây cổ thụ che bóng mát mà còn ghi dấu biết bao kỷ niệm.
Gã quên đi những mệt mỏi khi hì hục chống lầy cho xe, chỉ thấy rằng mình đã có một chuyến đi đáng giá. Lại càng thấy mình đã lãng phí như thế nào trong thời gian qua, khi cứ ru rú trong “vỏ ốc” của chính mình.
Mình giống cha nên thích lá hoa cây cỏ. Chỉ khác là mình thường ngắm và chỉ biết đôi ba loại cây, loại hoa, còn cha lại quanh năm chăm chút, gieo trồng, nắm rõ đặc tính từng loại cây, loại hoa như trong lòng bàn tay. Nên bốn mùa, khoảnh vườn của cha mẹ khi nào xanh ngát cỏ cây lại thêm sắc hoa rực rỡ. Mùa hạ sắc hồng tường vi. Mùa xuân sắc vàng hoa mai, sắc hồng hoa lay ơn, lại thêm đủ sắc màu hoa thược dược. Mùa thu, mùa đông, sắc đỏ hoa bát tiên, sắc vàng hoa vạn thọ dọc theo lối đi vào nhà khi nào cũng rực rỡ như chào, như mời.
Những ngày hè vui vẻ ở quê với ông bà ngoại trôi qua thật nhanh, Tin được mẹ đón về để chuẩn bị cho năm học mới. Cậu bé chia tay làng quê, ông bà với bao lưu luyến. Trước khi lên xe, cu cậu đã giao hẹn với ông bà “hè tới con lại về”.
Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.
Gã hào hứng xách ba lô, máy ảnh lên đường về làng, nơi có những ngôi nhà, những nụ cười, những bữa cơm ấm cúng bên bếp lửa, và nhất là không khí Tết Độc lập hân hoan, náo nức đang vẫy gọi.
Sáng 25/8, bạn tôi gọi điện mời chiều sang nhà chơi, dự bữa cơm thân mật. Vừa là để kỷ niệm Cách mạng Tháng Tám thành công, vừa là mừng ngày truyền thống LLVT tỉnh, mà bố anh và anh đã và đang góp mặt.
Canh bông xương rồng là món ăn khá đặc biệt ở quê tôi. Không ai biết món canh này có từ bao giờ, chỉ biết đến nay vẫn còn nhiều người yêu thích, trong đó có gia đình tôi.
Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.
Gã muốn cà kê một chút, muốn kể lại một chút câu chuyện của mình với thành phố bên sông mà mình yêu quý, gắn bó nhiều năm qua, dù rằng có thể đó là một câu chuyện rời rạc, chắp vá và lan man.
Hồi nhỏ, cha mẹ vẫn luôn nói với chúng con, cố gắng mà học để được đi xa, để nhìn xa hơn lũy tre làng, để bớt đi những nhọc nhằn, vất vả như mẹ cha sau những buổi lên lớp dạy học, lại tần tảo nắng mưa với ruộng vườn, hết cuốc xới, gieo trồng, lại đến những ngày phải bì bõm vớt vội vườn rau đang xanh mơn mởn, rồi công kênh đàn heo cả mấy chục con chạy qua bao mùa lụt bão quê mình.
Ngôi nhà nhỏ, nằm rìa làng, giáp với rừng cao su, hơi thoáng mùi ẩm thấp vì mưa dầm cả tháng nay. Trên hiên nhà kê một cái bàn gỗ mộc và 4 cái ghế cũng bằng gỗ, được đóng khá sơ sài, nhưng lại vô cùng hài hòa với khung cảnh xung quanh.
Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván. Nhà cửa thì ẩm thấp, đường sá thì nhão nhoẹt, những dấu chân chi chít lối đi. Mong mãi chẳng có chút nắng hửng lên mà phơi phóng thức nọ, thức kia. Nhìn bếp lửa hắt ánh hồng tỏa hơi ấm khắp căn nhà, nhìn gác bếp chất đầy bao nhiêu thứ cần hong khô mà hắn thầm biết ơn.
Tạm biệt những ngày mưa dài lê thê, tháng Tám về cùng nắng vàng và những cơn gió mùa Thu dịu mát. Trong khoảng trời bình yên và đẹp đẽ, xin gửi chút tâm tình đến tháng Tám yêu thương của hôm qua và hôm nay.
Mưa buồn hay vui là tự cảm nhận của mỗi người. Với tôi, mưa đem lại những khoảng lặng tâm hồn để suy ngẫm về những gì đã và đang diễn ra trong cuộc đời mình, với những vui buồn.
Mưa tầm tã không dứt, ngày này qua ngày khác. Lũ từ nguồn đổ về ào ào, dòng suối vốn hiền hòa trở nên hung dữ, gầm gào tung bọt đục ngầu. Thỉnh thoảng những cuộn nước réo lên ùng ục, xô vào bờ, lăm le cuốn đi đất đai, hoa màu.
Bao nhiêu năm qua, dù có quá nhiều sự thay đổi nhưng thật vui là ngôi làng nhỏ bên sông ấy vẫn giữ được vẻ đẹp vốn có, từ cảnh sắc cho đến nét văn hóa truyền thống đặc sắc.
Càng ngày hắn càng nhớ quê. Cái cảm giác nhớ quê thường đến vào những buổi chiều, khi hắn đã trải qua một ngày tất bật mưu sinh, khi hắn như nghe rõ mồn một tiếng lách cách chén đũa, tiếng vằm thịt đều đều, cả tiếng xèo xèo lẫn mùi thơm thơm hành, tỏi phi trong gian bếp nhà mình và cả gian bếp nhà bên vọng lại.
“Và em gọi đó là hạnh phúc” - câu thơ được nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc trong bài thơ “Bài thơ về hạnh phúc” của nhà thơ Bùi Minh Quốc (còn có bút danh Dương Hương Ly) viết về người vợ thân yêu của mình - nhà văn, nhà báo Dương Thị Xuân Quý - đã ngã xuống trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước tại chiến trường Duy Xuyên (Quảng Nam) sao lại có sức lay động đến thế.
Có một loại rau không bao giờ thiếu vắng ở khu vườn của má, đó là rau lang. Bất kể mưa dầm hay nắng hạn, giồng rau lang của má vẫn được chăm bẵm xanh tốt, không chỉ cho rau để chế biến món ăn bổ dưỡng, mà còn cho củ để làm nên những món đặc sản miền quê khiến ai đi xa cũng nhớ.
Các DTTS ở Kon Tum như Ba Na, Xơ Đăng, Gia Rai, Gié – Triêng, Rơ Măm, Brâu, sở hữu kho tàng văn hóa truyền thống phong phú. Trong đó, sử thi (còn gọi là trường ca) là một loại hình nghệ thuật đặc biệt, không chỉ là những câu chuyện dài được kể bằng lời hát, mà còn thể hiện cách nhìn nhận thế giới, cuộc sống và những điều nhân văn trong cộng đồng mỗi dân tộc.